Cuộc sống của bé nhỏ Tom - chiến binh ung thư từng gây xúc động to gan lớn mật 5 năm trước
5 năm kể từ khi phát hiện mắc ung thư não quy trình bốn, bé bỏng Tom to lên bởi nghị lực phi thường cùng tình thương của bà, phụ huynh và 2 em gái. Bạn đang xem: Điều ước thứ 7 bé tôm
Những ngày đầu năm, khi tia nắng còn còn lại khẽ khàng vụt qua tán lá, bé bỏng Tom (8 tuổi, tên thật Nguyễn Bá Thiện Vinh) cùng mẹ và 2 em gái Thiện An (3 tuổi) với Hà An (1 tuổi) háo hức vui chơi hồ Gươm.
5 năm trước, khi new 33 tháng tuổi, Tom được chẩn đoán mắc ung thư não. Khối u nằm tại vị trí phía sau gáy, trên cột tủy sống, vị trí nguy hiểm nhất. Bộ ảnh "24h của Tom" bởi vì nhiếp ảnh gia Kim Bánh Trôi Nước triển khai năm 2017 khắc ghi từng phút giây trong một ngày của em nhỏ nhắn 4 tuổi bên bà mẹ và chúng ta đã tạo xúc cồn mạnh. Mẹ con nhỏ xíu Tom cũng quan trọng xuất hiện nay trong công tác "Điều mong thứ 7", truyền cảm xúc mạnh mẽ với nghị lực sống mang lại cộng đồng.
Với những người bệnh ung thư quy trình 4 như Tom, thời hạn 5 năm có mức giá trị vô cùng quan trọng với có mang "vượt qua là được nhìn nhận khỏi bệnh".
Gia đình đứng trong những lựa chọn. Vì chưng ung thư - "kẻ thù" quá to gan nên Tom không tốt nhất thiết đề nghị đối đầu, cầm vào kia sống thoải mái, vui vẻ với không đau đớn, dù chỉ trong thời gian ngắn.
Mặt khác, nếu lao vào phác đồ điều trị kiềm chế sự trở nên tân tiến của khối u, đứa trẻ con sẽ đề xuất đánh đổi các thứ, tiên lượng 50/50 và "thậm chí ko tỉnh lại".
Họ vẫn chọn phương án thứ hai, chấp nhận thực hiện ca phẫu thuật cắt bỏ khối u ác tính cho Tom.
"Dĩ nhiên trong cuộc sống, điều gì xong rồi, nói lại thì cũng dễ dàng. Dẫu vậy để đứng trước mỗi quyết định, hơn thế nữa lại để trong yếu tố hoàn cảnh "mất - còn" và chưa hẳn mình, người chịu đựng toàn bộ sẽ là con, thì khi gạn lọc tôi chỉ cầu mong những phép màu", người mẹ nói.
Giữa tháng 8/2017, bà bầu đưa Tom đến căn bệnh viện. Cậu nhỏ nhắn nghĩ rằng đó là 1 trong những "khách sạn".
"Đi đùa nha!", chị Hà nói với con như đông đảo lần. Mà lại khi nhận thấy "khách sạn" này có gì đó khác biệt, Tom ôm bà mẹ thật chặt, giãy giụa: "Con không đi dạo nữa đâu, con mong về nhà".
Ca phẫu thuật kéo dãn dài từ 8h - 17 giờ, dẫu vậy chị Hà bắt buộc chờ tới 22 giờ new được gặp con. Gần đầy 24 tiếng, Tom tỉnh giấc lại, môi chỉ run run: "Bác sĩ ơi cho cháu về nhà! người mẹ Hà đâu ạ?". Vài giờ sau, cậu bé xíu rơi vào hôn mê, cứ bởi vậy suốt một tháng.
Từ đó, Tom minh chứng là một "chiến binh" bền chí khi lần lượt trải qua nhị ca phẫu thuật, một lần hóa trị kéo dài 16 lần vào thuốc, một đợt xạ trị 32 mũi và liên tục thêm 8 lần hóa chất liều cao.
Tóc của Tom bước đầu rơi rụng xuống gối khi xong hóa trị lần thứ nhất tiên. Người bà bầu thương nhỏ chịu nhiều đau đớn, nói: "Tôi từng ước xin trời phật cho con trẻ khỏe đi qua dịch tật, nhưng phần đa lúc thấy con buồn bã mê man, lại chỉ dám xin cho nhỏ không khổ cực nữa".
Chị Hà tương tự như nhiều cha mẹ trong "khách sạn" (cách hai bà bầu con gọi Khoa bệnh viện điều trị ung thư), trong quy trình điều trị dù lúc nào thì cũng trong tâm rứa "sống gấp", khiếp sợ con hoàn toàn có thể rời đi bất kể khi nào, tuy thế sự lạc quan trong chúng ta chẳng khi nào vơi.
"Nếu sau này gặp mặt điều nào đấy khó khăn rộng trong cuộc sống, bà bầu sẽ nghĩ đến các tháng năm của bọn chúng ta, mang lại sự trẻ khỏe của con để vượt qua", chị nói.
Thiện Vinh có vẻ ngoài không nhiều thay đổi, vẫn hoạt ngôn, tình cảm, nhiều sở thích và "ghê gớm" (trong lưu ý đến của chị em Hà). Hằng ngày trong tuần, em dậy cơ hội 7 giờ, được mẹ đưa tới trường cùng tan học về thời điểm 17 giờ. Môn học ái mộ là mỹ thuật.
Em cùng thích nhạc Hàn Quốc, đam mê xe hơi đồ chơi, mô hình dị nhân anh hùng và luôn dành tình yêu quan trọng cho nhẵn đá.
"5 năm, không có nghĩa Tom hoàn toàn khỏi bệnh dịch và tôi hoàn toàn có thể thoải mái hét lên "mình đã thành công", hiện tại con vẫn trong tiến trình định kỳ 3 tháng tái khám chụp cùng hưởng từ. Đây chỉ là một cột mốc đánh dấu quãng thời hạn đầy thử thách và kỳ vọng, nhằm mỗi dịch nhân sau thời điểm chinh phục, y hệt như đã giành được hớt tóc chiến thắng.
Thật sự 5 năm này nó có ý nghĩa sâu sắc vô cùng. Còn sau đó, thì lại một quy trình tiến độ khác với những trọng trách riêng", chị Hà nói.
Cô giáo nhà nhiệm chần chừ Thiện Vinh là bé bỏng Tom năm ấy, chỉ là cậu học viên có sức mạnh yếu hơn các bạn nên đến lớp chậm hơn một tuổi. Mái ấm gia đình luôn mong muốn Tom được cảm nhận thêm những điềubình thường, đơn giản nhất trong cuộc sống thường ngày và thoải mái với những bạn.
Nhiều thời gian thấy nhỏ "đánh vật" với bài xích tập về nhà, chị Hà nói đùa trách nhiệm học hành cùng với "chiến binh" không hề đơn giản.
Nhìn những niềm vui "tít mắt" khi hai anh em bên nhau, ai ai cũng thấy mọi lo lắng hay khó khăn "cứ chỗ nào đâu, còn lâu bắt đầu chạm vào bản thân được". Cuộc sống bởi thế gồm màu của nắng và nóng ấm, màu của rất nhiều cơn gió non lành, màu của những ngày xanh.
Hai năm sau, vào giữa tháng 8, em bé thứ ba đến cùng với gia đình, thương hiệu Nguyễn Hà An. Nhỏ nhắn gái được hình thành giữa mùa Covid-19 đầy căng thẳng, vẫn là món kim cương tình thân lắng đọng đã "lăn tròn" vào cuộc sống.
"Thiện An cùng Hà An biết không, trách nhiệm của 2 nhỏ là giúp anh Tom gom đầy túi chữ "An", để bình an, vạn điều được gặp gỡ đủ duyên đủ phúc", chị Hà nhắn nhủ.
"Không, nhỏ không làm cái gi cả. Thậm chí còn những trải nghiệm nhưng mà tôi đã bao gồm khi ở mặt Tom giúp mình được sống sâu sắc hơn, vững xoàn hơn và biết phương pháp trân trọng giá bán trị cuộc sống đời thường hơn", chị nói.
Niềm vui đến những căn bệnh nhi ung thư
Rất nhiều phụ huynh hỏi chị Hà liệu có bí quyết gì không nhằm con rất có thể giữ được sự tươi sáng nhất, để rất có thể đồng hành cùng bé mà gạt đi đông đảo giọt nước mắt trong lòng? bởi khi thấy được con đau, bố mẹ nào cũng chỉ mong "mình được nỗ lực vào địa điểm ấy".
Chị đáp, những kết quả của Tom hôm nay, điều quan trọng đặc biệt nhất là năng lực của các bác sĩ, sót lại là 90% sự nỗ lực của con, gia đình sát bên hỗ trợ chỉ 10%.
Ngay khi ban đầu đến với "khách sạn", điều mái ấm gia đình luôn tìm kiếm và mong ước là được chú ý thấy nhiều hơn thế những "niềm vui mang đến em", hầu hết nụ cười, đa số sự hồn nhiên của các em nhỏ nhắn ung thư, thay vì hình ảnh như mọi fan vẫn nghĩ trẻ nhỏ ung thư là "đáng thương", "xót xa".
"Tôi làm phần đông thứ nhằm con tất cả một cuộc sống vui vẻ, gọi là quan niệm ngắn - dài không nằm trong vòng tay bản thân nữa. Tôi đã chọn thái độ luôn không uất ức gì cùng với cuộc sống, và cũng chưa phải cố gồng nhằm thể hiện phiên bản thân táo tợn mẽ", người bà mẹ tâm sự.
Xem thêm: Top 10+ Kem Bôi Nẻ Cho Trẻ Em Nẻ Cho Bé Dùng Hiệu Quả, Được Các Mẹ Lựa Chọn
Theo chị, mỗi em nhỏ bé ung thư đều là 1 trong những "chiến binh" và xứng danh có thêm thật nhiều may mắn. Trong trái đất của những em, gồm bao nhiêu bạn nhỏ sẽ được viết tiếp cầu mơ cắp sách mang đến trường, bao nhiêu mái ấm gia đình cân bằng lại và quay về được cuộc sống đời thường ban đầu?
Câu trả lời rất khó.
Nhưng hầu như đứa trẻ và phụ huynh các em đều ước muốn và mong muốn câu chuyện về Tom hay bất kể bệnh nhi nào thành công ung thư, sẽ tiến hành viết các hơn, được kể các hơn, để mọi bạn cùng tất cả thêm đụng lực với niềm tin, cùng thế chặt tay nhau cách qua test thách.
Chị Hà mang đến Bệnh viện Nhi tw những chuyển động giúp đỡ những bệnh nhi ung thư, có tên "Niềm vui mang đến em". (Ảnh: NVCC).
"Niềm vui đến em" là chương trình chị Hà cùng những người dân bạn yêu quý Tom dành tặng kèm những món tiến thưởng thiết thực cho những bệnh nhi ung thư. Các năm qua, chị tổ chức triển khai và gia nhập các hoạt động như trao xoàn dịp lễ, Tết; sinh nhật tháng; hỗ trợ các thực trạng khó khăn trong hai năm dịch Covid-19 cùng bão đàn miền Trung; trao khuyến mãi ngay máy tiêm truyền; khuyến mãi quà cho các em có thành tích học tập tốt…
Khi những cầu thủ của Đội tuyển nhẵn đá giang sơn dành tặng ngay Tom phiên phiên bản mini của mẫu cúp vô địch AFF Suzuki Cup năm 2018, chị Hà nhắn nhủ: "Các chú gặp mặt cả chúng ta con nữa nhé" vì "Tom chỉ với em nhỏ bé đại diện cho những bạn. Mẩu truyện của con chưa hẳn là mẩu chuyện tự nói một mình".
Không media rầm rộ, buổi trao tặng ngay chiếc hớt tóc vô địch thân "khách sạn" là chốc lát đáng quý, quan trọng nào quên với Tom, với các bệnh nhi ung thư, những phụ huynh và cả phần đa cầu thủ giang sơn như Nguyễn quang Hải, Hà Đức Chinh, Đoàn Văn Hậu và Bùi Tiến Dũng.
Chị tất cả một cách thức không bao giờ đăng thiết lập hình hình ảnh mệt mỏi, xót xa của những bệnh nhi, nhưng mà ở kia chỉ thấy những góc nhìn hồn nhiên, niềm vui ngây thơ của các em.
Người mẹ quan trọng đặc biệt thích được update tình hình về những bệnh nhi từng sinh sống "khách sạn", đã béo lên và cố gắng nỗ lực không ngừng. Có bạn học nghề, search kiếm công việc ổn định, cũng có thể có người đỗ Đại học. Toàn bộ đều là niềm hễ viên rất cao với cha mẹ các căn bệnh nhi ung thư.
Đôi lúc, đa số người tâm sự với chị Hà, rằngmỗi khi bắt gặp Tom, họ luôn luôn có một sự đụng viên lòng tin để vững rubi và lạc quan hơn.
Thư người mẹ gửi Tom: bọn chúng mình sẽ yêu cầu nhiều vết ấn 5 năm nữa
5 năm qua, mỗi một khi nhìn con, bà mẹ đều thấy sự sống vô thức bạo phổi mẽ bên trong chàng trai nhỏ bé nhỏ. Đó chính là khát khao được sống, được phệ khôn, phát triển thành những nỗi buồn cá nhân của người mẹ quá là nhỏ dại bé.
Mẹ bao gồm gì bi ai đâu, được kề bên con đã là điều hạnh phúc và may mắn của mẹ. Con và chúng ta là các em bé nhỏ "chiến binh" mà bà mẹ tự hào biết mấy, là phần đa sứ trả yêu mến dạy người mẹ biết trân trọng cuộc sống thường ngày này.
Con vẫn có những người bạn, đề nghị nói là rất đa số chúng ta mới, cũng phân tách tay không ít bạn. Có không ít nỗi bi đát trong quả đât này, tuy thế những niềm vui vẫn được thắp lên. Bằng yêu thương, vì yêu thương!
Giấc mơ của con, của những bạn, của bà bầu và của đa số bố mẹ, gia đình các bạn, gia đình chúng ta, người nào cũng mong ngày bản thân được mạnh bạo về nhà, không phải quay lại "khách sạn" nữa. Những yêu thương vẫn gom thành đều nụ cười.
5 năm rất có thể như một chớp mắt, nhằm mình vẫn ôm nhau vào tay như chưa xuất hiện chuyện gì quan trọng.
5 năm đã và đang là khoảng thời gian rất dài, bởi mỗi tháng mỗi năm chính là từng sự cố gắng của con.
5 năm có chân thành và ý nghĩa rất nhiều với hạn định thời hạn "tốt thì 12 - 18 tháng, nhanh thì ko nói trước điều gì".
Bé Tom à, chúng mình sẽ cần nhiều vệt ấn 5 năm nữa. Để bé là em nhỏ bé 13 tuổi, trưởng thành 18 tuổi... Cùng U40 như mẹ, U70 như bà, U100 như cụ, sẽ rất nhanh để lại là một trong những chớp đôi mắt của bọn chúng mình.
Mẹ hy vọng con sẽ bước tiến trên con phố thật dài, luôn luôn có đông đảo niềm vui, gặp nhiều điều may mắn.
Dân Việt trên
Một trong những hình hình ảnh từ tập ảnh "24h của Tom". (Ảnh: Nguyễn Văn Phước)
Bần thần rất lâu tôi bắt đầu liên lạc với Hà, cũng không phải bằng cách mạnh dạn trực tiếp như tôi vẫn thường xuyên làm mỗi lúc phỏng vấn, mà nên thông sang một đồng nghiệp của Hà. Tôi sẽ từng chạm mặt nhiều nhân vật rụt rè với truyền thông, Hà chưa phải là bạn như vậy, tuy nhiên tôi cảm hứng Hà rất bình an và không còn muốn nói về bản thân mình.
Linh cảm đã không đánh lừa tôi, Hà bảo: "Em siêu sợ phỏng vấn, sợ cảm xúc con gầy đau lại cứ lôi lên báo, sợ người ta nghĩ em kể lể để sở hữu sự trợ giúp từ những nhà hảo tâm".
Thế yêu cầu tôi quyết định viết về Hà không hẳn với tư biện pháp là bên báo cùng với nhân vật dụng nữa, chỉ là bạn người kể lại chuyện của Hà; hay đơn giản dễ dàng hơn là người đồng cảm giải tỏa và thực thụ cảm phục, quí thương những điều Hà đã tạo cho con tương tự như tất cả hầu hết đứa trẻ khác trong "khách sạn" (cách Hà điện thoại tư vấn Khoa Ung bướu - khám đa khoa Nhi T.Ư)
Và cũng ko viết gì về phần đông nỗi buồn, những khổ cực hay lòng yêu thương hại, đúng như niềm tin Hà muốn tỏa khắp trong cùng đồng: "Em ước ao giữ hình ảnh con trong sạch nhất, ao ước xã hội, các cô chú, anh chị em qua hình ảnh của con tất cả thêm ánh mắt khác về những bạn như con"...
Ước gì chỉ với cơn ác mộng
Là cảm hứng của Hà lúc phát hiện con bị bệnh, "em không đồng ý nổi thực sự ấy" - Hà kể: "Lúc đó và bao gồm cả nhiều tháng sau, em chỉ mong sao đó là cơn ác mộng thôi. Và gồm ai đó sẽ gọi em đơ mình tỉnh giấc dậy cùng em sẽ phấn kích nhận ra: ô, mơ, may quá, có phải thiệt đâu".
Nụ mỉm cười của Tom đó là nguồn cảm xúc chiến chiến hạ cho không ít người. (Ảnh: Nguyễn Văn Phước)
Không đổ lỗi cho số phận, ko than trách cuộc đời, Hà nói một câu mà tôi ứa nước mắt: "Tom căn bệnh là lỗi của em, vị em đã xuất hiện con. Giả dụ em đau khổ hay đồ gia dụng vã bất kể phút giây nào những quá đáng". Và biết rằng đây là quãng thời gian con cần mẹ nhất, nên Hà không cho phép mình nhỏ hay "ăn vạ" bạn dạng thân bất kể ngày nào. Hà dành trọn vẹn từng giây của cuộc đời để đi cạnh bên con.
Thế rồi thiết yếu Tom chứ không phải ai khác giúp Hà bình thản lại. Chứng kiến tất cả những điều con cũng tương tự các bạn phải trải qua với vượt qua được "em thấy nỗi buồn hay bất cứ sự ngán nản, căng thẳng mệt mỏi nào của mình cũng trở nên nhỏ nhắn nhỏ" - Hà trầm ngâm.
Bé Tom luôn thường trực trên môi thú vui lạc quan để cho mẹ Hà, cha và mọi fan đều vui vẻ. (Ảnh: Nguyễn Văn Phước)
Thời gian rất có thể mang đến thời cơ cho không ít người mà lại không chờ đợi mẹ con Hà, từng giờ trôi qua phần lớn là hồ hết phút giây kỳ diệu. Cầm rồi thay do gồng mình chịu đựng, Hà chào đón mọi thứ khôn cùng thản nhiên, "em ko gồng mình, em không nỗ lực bắt bản thân phải bạo phổi mẽ. Bởi em hiểu nếu gồng thì mình vẫn đuối trước. Chặng đường phía trước còn vô cùng dài, chỉ cần cố cụ và nghĩ rằng mình đang được tận thưởng thời gian sống với bé một cách vui vẻ. Rứa thôi, em không đòi hỏi điều gì lớn lao hơn nữa".
Hà không thấy được hay cố gắng nắm được, mà lại hơn ai không còn Hà biết rõ bé rất yêu quý cuộc sống đời thường này - dẫn chứng là dù bắt buộc điều trị liều cao thì Tom vẫn tươi tắn, lớn từng ngày, vui vẻ với các bạn. Tom không thực sự sợ khám đa khoa hay tiêm truyền, thậm chí con gồm thêm những nhiều niềm vui, không ít người bạn trường đoản cú chính môi trường trong "khách sạn". Chỉ số đông điều đó thôi, vẫn đủ nhằm Hà bình tâm sống.
Bé Tom lúc nào cũng quấn lấy bà mẹ Hà. (Ảnh: Nguyễn Văn Phước)
Hà không gọi con hay các bạn ở "khách sạn" là phần đông chiến binh, Hà coi bọn chúng như bao đứa trẻ thông thường khác, mập khôn cùng trải nghiệm mỗi ngày. "Thứ em thừa nhận được không phải là những xót xa bi lụy bã, cũng chưa hẳn những tiếng thở dài than vãn mà cảm hứng tích rất từ bầy trẻ. Càng sát cánh đồng hành em càng yêu thương hơn cuộc sống đời thường này, trân trọng hơn mọi điều bình thường, giản đơn".
Không cần cứ bé đau là tội nghiệp rồi xin tiền
Tôi hỏi Hà về việc không đồng ý mọi sự giúp sức về thứ chất, Hà thiệt thà chia sẻ: "Em nói thật là em đấu tranh tứ tưởng rất nhiều với chuyện đó". Tuyệt nhất là sau khi album hình ảnh "24h của Tom" với Điều cầu thứ 7 lên sóng, cơn sốt mang thương hiệu cậu bé xíu Tom trẻ trung và tràn đầy năng lượng hơn cực kỳ nhiều. Đó cũng chính là lúc Hà thu mình lại, "em mong muốn giữ hình hình ảnh con trong sạch nhất, không hẳn cứ gầy đau là quan sát tội nghiệp, than khóc rồi trước sau thể nào thì cũng xin tiền... Em đã khẳng định ngay từ đầu sẽ không bao giờ up ảnh các nhỏ đau đớn, chỉ khoe các hình hình ảnh đẹp, chỉ khoe niềm vui dù có thể nó không có sức phủ rộng bằng một hình hình ảnh đau khổ".
Tom và bà mẹ Hà: (Ảnh: Nguyễn Văn Phước)
Hà cho tôi xem hồ hết tin nhắn của không ít tấm lòng thiện nguyện, mong muốn ủng hộ vật chất để tiếp sức cho chị em con Hà, tuy vậy Hà đều khéo léo chối từ, Hà nói "Chị ơi, em cũng đều có nghĩ là: Ờ, hay bây giờ mình nghỉ làm ở nhà nhận chi phí mọi bạn cho rồi đùa với con đi, nhưng ví dụ em thấy đều lời thực tâm chúc nhỏ giá trị hơn rất nhiều. Với rằng bé càng được rất nhiều người biết đến thì mẹ càng đề nghị kiên định, không được phép lung lay với định hướng lúc đầu của mình".
Hà không còn giàu có, cũng chưa hẳn là tín đồ quá kiêu hãnh, "màu mè" để lưu lại danh, Hà thừa nhận "Chỉ trừ những mái ấm gia đình đại gia thôi, chứ em hay bất kể ai trong làng hội này đều nên vật lộn với bài toán kinh tế tài chính hết chị ạ. Em hứa nếu có một khám đa khoa nào nhận chữa được cho con, lúc đó em không lo ngại "dày mặt" xin cả làng hội để bé được sống. Còn nếu dìm bừa, nhận vày tham thì em không cam lòng".
Bé Tom đón thừa nhận món quà quan trọng đặc biệt từ tuyển chọn thủ quốc gia Nguyễn quang đãng Hải sau khoản thời gian đội tuyển việt nam vô địch AFF Suzuki Cup. (ẢNh: NVCC)
Trước khi Tom "nổi tiếng", Hà rất lành mạnh và tích cực trong hoạt động "Niềm vui cho con" - chính là nơi mừng đón tất cả các sự góp đỡ dành cho các bé nhỏ mắc bệnh dịch ung thư. Tuy vậy khi "bão em Tom" (cách hotline của Hà) lấp sóng khắp nơi, Hà trọn vẹn im lặng, không dám nhắc gì đến hoạt động của mình do sợ "nhân chuyện của bé lại PR mang lại mẹ".
Trên trang FB cá nhân, cũng chẳng lúc nào Hà chia sẻ câu chuyện của con, nhưng mà chỉ chia sẻ những hoàn cảnh của các nhỏ xíu cùng khoa cùng với Tom. Bất kể ai gửi khuyến mãi quà, Hà cũng "xin" mang đến cả các bạn con. Trong cả khi các cầu thủ của nhóm quyển đất nước dành tặng kèm cho Tom phiên bản mini của loại cup vô địch AFF Suzuki Cup 2018, Hà cũng nhắn tin "chị muốn các chú chạm mặt cả chúng ta con nữa nhé" do "Tom chỉ với em bé xíu đại diện cho các bạn. Câu chuyện của con không phải là câu chuyện tự đề cập một mình".
Các tuyển chọn thủ nước nhà Hà Đức Chinh, Đoàn Văn Hậu và Nguyễn quang đãng Hải vô cùng thích sự vô tư và hóm hỉnh của nhỏ xíu Tom (Ảnh: NVCC)
Không truyền thông media rầm rộ, không ánh đèn flash từ hồ hết máy ảnh chuyên nghiệp, buổi trao khuyến mãi chiếc Cup vô địch thân "khách sạn" là giây khắc đáng quý, không thể như thế nào quên cùng với Tom, với các em nhỏ, các phụ huynh, và cả đa số cầu thủ gồm Tâm thực sự.
Hiểu rõ tình hình bệnh lý của bé nhưng Hà không còn bỏ cuộc, Hà cố gắng tìm hiểu, nghiên cứu các bệnh dịch viện, "dù tiếng Anh ít ỏi nhưng em cũng tham gia vào một nhóm các cha mẹ có con bị u não trên nỗ lực giới. Rồi em cũng khám phá các phương pháp thuốc phái mạnh thuốc bắc, mong mỏi tìm một liệu trình phù hợp với con".
"Em từ bỏ thấy mình đang sinh sống và làm việc gấp 1 chút, cũng hoàn toàn có thể đôi ba năm nữa em lại héo hon thì sao? Em lưỡng lự nữa, chỉ thấy rằng được sống là một trong đặc ân với em sẽ không còn phí phạm điều đó chị ạ".
Tôi bỏ lỡ cuộc chat chit với Hà, tự thấy bản thân nói bất kể điều gì với người phụ nữ ấy lúc này đều quá thãi cả bởi Hà đích thực là vệt chấm than đầy cảm hứng giữa cuộc sống này.